Hạ Vũ, ngã rồi thì đứng dậy
Phan_3
Vừa vào đến lớp Hạ Vũ đã nghe tiếng xì xầm bàn tán bên tai.
“Hình như Hạ Vũ lớp mình viết thư cho Việt lớp A1 đấy, thế nào tao cứ tưởng nó thích Trung bên A5 chứ.”
“Thật là giấu giỏi ghê, mới quen nhau mà đã thích nhau rồi.”
“Nghe nói Việt kiêu lắm, lại đẹp trai như thế sao thích Hạ Vũ được.”
…
Hạ Vũ choáng váng, ở cái trường học này tin tức cũng được cập nhật nhanh thật. Hạ Vũ không thể tin Việt lại đi nói với mọi người những chuyện riêng tư như thế. Hạ Vũ đau lòng hỏi Phượng:
“Chẳng lẽ Việt xem thường tình cảm của tao đối với cậu ta như thế sao? Tao đã làm sai điều gì?”
“Tao không rõ nữa. Hay mày thử hỏi Thiên xem.” Phượng gợi ý.
Đi học về Hạ Vũ đang định bấm máy gọi cho Thiên thì có chuông điện thoại reo, là giọng con trai:
“Dạ, cho cháu gặp bạn Hạ Vũ.”
“Hạ Vũ đây. Ai đấy?”
“Ôi, không nhận ra giọng bà. Tôi là Thiên đây. Chuyện bà trả tôi cái hột xoài làm tôi ấn tượng đấy, chắc tôi phải đem đi trồng xem có mọc lên được cái cây xanh tốt không.”
Cảm thấy chút bỡn cợt trong giọng điệu của Thiên, Hạ Vũ kích động làm một tràng:
“Ông đừng có giả bộ nữa, ông là bạn thân của Việt, ông biết hết mọi chuyện, ông gọi cho tôi làm gì. Các người định cười nhạo tôi, kể chuyện tôi thích Việt cho cả trường thì có lợi gì chứ. Đừng tưởng tôi dễ bị bắt nạt!”
“Hạ Vũ!” Giọng Thiên đột ngột lo lắng: “Không phải như vậy đâu. Chuyện bà gửi thư hôm qua có một bạn nhìn thấy nên mới kể với nhiều người như vậy. Việt, cậu ta không có nói gì cả, tôi hỏi Việt còn chối đấy! Chỉ là tôi quan tâm đôi chút nên biết thôi.”
“Ông quan tâm tới chuyện của tôi làm gì? Lo mà quan tâm đến bạn ông đi”
“Nhưng tôi cũng muốn chúng ta là bạn.” Thiên trả lời.
* * *
Chiều hôm ấy tập trung đội tuyển buổi cuối để thầy cô dặn dò, Việt đã lẩn tránh Hạ Vũ mọi nơi, mọi lúc. Thấy Hạ Vũ ở đâu là Việt tránh ở đó. Lúc Việt ở tầng hai, Hạ Vũ đi lên thì Việt đã lên tầng ba, Hạ Vũ trèo được lên tầng ba thì Việt đã xuống tầng một. Cứ như một trò chơi trốn tìm, rõ ràng người đi tìm đã tìm thấy người kia nhưng không thể nào bắt giữ được. Hạ Vũ cứ chạy vòng quanh đuổi theo Việt như vậy cho đến khi mệt mỏi, con bé ngồi gục xuống chân cầu thang tầng một ôm mặt thút thít.
Tối học Tiếng Anh ở nhà cô Hoa, Hạ Vũ dò hỏi An có biết về những lời đồn và về thái độ của Việt khi nhìn thấy dòng chữ trên bảng và trên bàn như thế nào. An trả lời tự nhiên:
“Mấy chữ bút xóa viết trên bàn Việt dùng giấy ráp đánh sạch. Cậu ta kiêu lắm, cũng không phải chỉ có Vũ viết thư cho Việt đâu, lớp An đầy người thích Việt. Công khai nhất là Linh, học cùng bọn mình đến năm lớp tám bị chuyển sang A4, năm lớp chín bạn ấy khóc hết nước mắt đòi mẹ xin chuyển về A1 để được học cùng Việt. Cậu ta ghét bị gán ghép, ghét bị đùa cợt. Trong lớp có người trêu Việt là chú rể, Linh là cô dâu, thế là Việt đứng lên hét lớn: ‘Con Linh là một con điên’. Đấy, Hạ Vũ thấy có đáng sợ không hả?”
Vừa buồn cười vừa đau lòng, Hạ Vũ lơ mơ hiểu rằng, có lẽ Việt bị nhiều người viết thư, theo đuổi, nói thích mình quá nên cậu ta thường có thái độ lạnh lùng, cao ngạo và khó chịu như thế. Hạ Vũ cũng chỉ một trong số những người thầm mến Việt thôi ư? Lời của An lại vang lên:
“Việt nói là cậu ta có bạn gái rồi, bạn gái đấy học trường khác, xinh và hiền lắm.”
Mắt Hạ Vũ đỏ hoe, hèn gì mà Việt không đáp lại Hạ Vũ một dấu hiệu nào cả. Tối hôm đấy Hạ Vũ đã ngồi trên sân thượng với Hạnh rất lâu, sương đêm phủ xuống người lạnh buốt. Tình cảm suốt hơn ba năm, Hạ Vũ cứ nghĩ rằng sẽ được đáp lại, thế mà đến tư cách bị từ chối Hạ Vũ cũng không có. Chắc lúc trưa Thiên không nói sự thật vì sợ Hạ Vũ buồn. Hạ Vũ lại ước giá như cứ để mọi tình cảm trong lòng, đừng thổ lộ, phơi bày ra thì tốt biết mấy. Giá như Hạ Vũ đủ can đảm để chôn chặt mọi chuyện. Khi Hạ Vũ xuống giường đi ngủ, cái lạnh đã ngấm vào da thịt và tối hôm đấy con bé hắt xì hơi liên tục.
Chương 08
Thích là gì? Yêu là gì? Tại sao lại đau như vậy chứ. Toàn thân Hạ Vũ đau rã rời, trái tim nhỏ bé cứ như bị ai đó xẻ ra thành những mảnh nhỏ, đầu óc trống rỗng. Kết quả là ở cuộc thi sáng hôm sau, Hạ Vũ đã không tập trung trả lời được tốt các câu hỏi mà giám khảo đặt ra. Trường của Hạ Vũ thua trong sự tiếc nuối của các thầy cô giáo và các thành viên trong đội. Hạ Vũ khóc vì cảm thấy có lỗi với mọi người.
Chợt có tiếng bước chân đi lại gần, vì đang cúi mặt xuống không nhìn thấy ai nên Hạ Vũ thầm mong đó là Việt. Một bàn tay vỗ nhẹ vai Hạ Vũ, đưa cho Hạ Vũ tập khăn giấy:
“Lau nước mắt nước mũi đi, đừng buồn nữa, có gì đâu mà khóc, chỉ là cuộc chơi thôi mà!” Là Dũng, Dũng đến để an ủi Hạ Vũ.
Việt chẳng tỏ thái độ gì, cậu ta đứng từ xa quan sát. Hạ Vũ không chịu nổi cảm giác hoang mang, lo sợ, dằn vặt… Hạ Vũ cảm ơn Dũng rồi vụt đứng dậy, bước đến đối diện với Việt, ngước ánh mắt đỏ hoe lên:
“Trả lời mình đi… bạn có thích mình không? Có một chút cảm giác gì với mình không?”
Im lặng vài giây, Việt lên tiếng: “Không thích, không có.”
Lời vừa dứt, thế giới như sụp đổ dưới chân Hạ Vũ. Trước mặt mọi người Hạ Vũ không thể khóc, trước mặt Việt lại càng không. Đau đớn nuốt ngược vào trong, Hạ Vũ xoay người bỏ đi.
Kỷ niệm cứ ào về siết chặt Hạ Vũ, từng trang nhật ký đã viết bị giở qua giở lại như muốn bị xé rách. Rồi Hạ Vũ viết, viết và viết. Ngày hôm nay Việt đã thẳng thắn từ chối, ngày hôm nay tình cảm của Hạ Vũ phải chấm dứt, ngày hôm nay Hạ Vũ phải quên đi Việt… từng chữ, từng chữ hòa vào cùng nước mắt.
Hạ Vũ không chấp nhận sự thật này, rõ ràng Hạ Vũ đã nhìn thấy ánh mắt ấm áp ấy, rõ ràng là đã thấy thứ ánh sáng kỳ diệu kia, Hạ Vũ không tin Việt một chút rung động cũng không có. Hạ Vũ thay quần áo, xin phép bố mẹ ra ngoài một lát, không để bố mẹ trả lời đồng ý hay không, con bé đã dắt xe ra đạp đi rất nhanh, Hạ Vũ hướng về phía nhà Việt. Gió thổi mạnh quá, gió như muốn ngăn cản Hạ Vũ, gió như muốn cuốn phăng Hạ Vũ về nhà, quẳng lên giường và mắng lớn: “Ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc”.
Tai Hạ Vũ cứ ù đi, đúng là rất ngu ngốc, Hạ Vũ đến nhà tìm Việt làm gì, còn sự thật nào phũ phàng hơn nữa? Việt đã nói có bạn gái rồi mà! Việt đã nói không thích, không có cảm giác gì với Hạ Vũ rồi mà! Nghĩ vậy, đến nửa đường Hạ Vũ quyết định quay về. Vừa cất xe thì thằng em trai nhắc:
“Lúc nãy có anh nào gọi điện cho chị đấy, em nói chị đi ra ngoài, anh ấy bảo lát nữa gọi lại.”
Hạ Vũ gật đầu mệt mỏi nghĩ, có khi nào là Việt không? Có khi nào Việt biết số điện thoại nhà Hạ Vũ, Việt muốn xin lỗi Hạ Vũ vì những điều đã nói lúc chiều không? Chuông điện thoại reo, Hạ Vũ hồi hộp nhấc máy:
“A lô, ai vậy?”
“Là tôi, Thiên đây.” Giọng Thiên truyền đến làm Hạ Vũ có chút thất vọng. “Chiều này lúc đội của trường thi xong, tôi thấy bà có vẻ mệt. Lúc về văn phòng trường tôi không được vào, không hỏi thăm bà được. Bây giờ thế nào, đỡ hơn chưa?”
“Không đỡ, không khỏe, sắp chết rồi. Thôi nhé!” Hạ Vũ đột nhiên tức giận trước sự quan tâm của Thiên, nói xong lập tức dập máy.
Hạ Vũ đi vào phòng, người nóng lên vì sốt. Nghĩ lại Hạ Vũ thấy hơi làm quá với Thiên, tìm số điện thoại nhà Thiên rồi ra phòng khách bấm máy gọi lại, là cậu ấy nghe máy:
“Tôi, Hạ Vũ đây…” Con bé ngập ngừng đôi chút: “Xin lỗi vì lúc nãy đã nổi giận.”
“À, không sao. Nếu mệt thì bà nghỉ sớm đi, gọi lại để xin lỗi tôi làm gì?”
“Tôi thấy áy náy, tôi mệt thật, chào nhé! Cảm ơn đã hỏi thăm!”
Tối hôm ấy Hạ Vũ đã sốt miên man, bố mẹ phải xin phép cô giáo cho Hạ Vũ nghỉ học hai ngày đợi khỏi bệnh mới quay trở lại trường học. Hai ngày nằm bẹp trên giường Hạ Vũ suy nghĩ rất nhiều chuyện, Hạ Vũ chấp nhận bỏ cuộc hay tiếp tục theo đuổi, Việt đã từ chối, đã không còn nhận điện thoại khi Hạ Vũ gọi đến, chẳng lẽ con bé có thể vứt đi lòng tự trọng chạy theo van xin sự thương hại hay sao. Hạ Vũ không làm được, Hạ Vũ là ai chứ, là đứa con gái “đầu đội trời, chân đạp đất” mà phải đi cầu xin tình cảm ư? Hạ Vũ gạt nước mắt quyết tâm phải trở thành người mạnh mẽ.
Quay trở lại trường học, vô tình gặp Việt ở cầu thang, Hạ Vũ ngẩng cao đầu bước qua, ánh mắt Hạ Vũ không dừng lại ở Việt nữa mà lướt đi rất nhanh, họ gặp nhau như những người xa lạ. Thoáng chút nhói lòng, Hạ Vũ tiến thẳng về phía lớp mình. Biết chuyện, Phượng tỏ ra quan tâm:
“Thế chiều nay có đi học thêm ở lớp Văn đại trà nữa không? Có muốn xin cô Lan nghỉ để tập trung với đội tuyển không?”
“Tao vẫn đi, tao không phải là con chuột nhắt.” Hạ Vũ quả quyết trả lời.
Thấy Hạ Vũ vẫn xuất hiện ở lớp học thêm, bạn bè nhìn Hạ Vũ xì xầm bàn tán nhưng Hạ Vũ bỏ hết ngoài tai. Hạ Vũ phát hiện ra một vài cô bạn gái bên lớp A1 nhìn Hạ Vũ với ánh mắt dò xét xen lẫn tức giận, ghen tị. Ôi, có là gì của Việt đâu mà đã bị soi như thế, nếu trở thành bạn gái thật của cậu ta thì không biết sẽ có bao nhiêu tình địch đây. Hạ Vũ nghĩ thầm trong bụng và cười khẩy.
Đợt nghỉ hè lớp học rất đông nhưng vào năm học do nhiều bạn bị trùng lịch học thêm với các môn khác nên số lượng học sinh chỉ còn lại một nửa. Cô Lan cũng không xếp chỗ ngồi theo lớp nữa mà các bạn tùy ý chọn chỗ. Ai đến trước ngồi trước, đến sau ngồi sau, một vài bạn cố thủ một chỗ ngồi cố định cho riêng mình quyết không nhường người khác. Hạ Vũ đã trở thành bạn của Dũng và Thiên, rất nhanh chóng Dũng đã rủ Hạ Vũ vào nhóm bạn của mình vì Dũng chính là nhóm trưởng, Hạ Vũ vui vẻ gật đầu.
Bình thường Hạ Vũ quan sát thấy Dũng không mấy thân thiện với Việt nên khi được giới thiệu với các thành viên trong nhóm, nhìn thấy Việt, Hạ Vũ không khỏi giật mình. Nhóm bạn của Dũng chính là: Dũng, Thiên, Việt, Thanh, An, ngoài ra còn có hai bạn Hạ Vũ chưa quen là Minh và Quỳnh, Hạ Vũ là người thứ tám. Hạ Vũ thấy ánh mắt của Việt rẹt qua mình như đang rất tức giận. Đừng nói là Việt nghĩ Hạ Vũ vì Việt mà cố tình tham gia vào nhóm đấy, Hạ Vũ thầm lắc đầu ai oán, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sự chân thành, cởi mở và nhiệt tình của Hạ Vũ rất nhanh chóng nhận được sự quý mến của hội bạn bên lớp A1. Nhưng cũng không vì thế mà Hạ Vũ bớt quan tâm đến Phượng hay từ chối đi học về cùng với Thành. Hạ Vũ là con người hướng ngoại, càng có nhiều bạn Hạ Vũ càng thích. Việt xem thường tình cảm của Hạ Vũ, Hạ Vũ càng phải chứng mình bản thân mình, phải cố gắng học và sống thật sự vui vẻ.
Những lần đi học thêm Văn, Hạ Vũ và Phượng, Thanh, An, Quỳnh đều ngồi bàn đầu, tụi con trai vì cao lêu khêu nên ngồi bàn cuối. Một lần đi học muộn, chỗ của Hạ Vũ ở bàn đầu đã có bạn khác ngồi, đang loay hoay tìm chỗ thì Thiên và Dũng vẫy vẫy tay gọi xuống dưới ngồi cùng chỗ bọn họ. Hạ Vũ nhìn không thấy Việt ở đấy nên vui vẻ bước đến, Dũng ngồi trong cùng rồi đến Minh,Thiên cuối cùng là Hạ Vũ. Mới kịp lấy vở để lên bàn thì Việt đến, hình như Hạ Vũ đang ngồi chỗ của Việt, cậu ta cau mày nhưng vẫn tiến về phía bàn quen thuộc. Hạ Vũ bối rối định đứng lên thì Thiên giữ lại:
“Đi đâu, ngồi dịch vào trong này cho Việt ngồi. Chúng ta ngồi chật một tí có sao đâu.”
Khi Việt ngồi xuống cạnh Hạ Vũ thì mọi ánh mắt từ phía trên bắt đầu đổ dồn về phía dưới. Ôi trời, một mình Hạ Vũ ngồi với bốn bạn học sinh nam có tiếng đẹp trai, học giỏi, ga lăng nhất lớp A1. Đến Phượng, Thanh, An, Quỳnh cũng không giấu được sự ngạc nhiên nói gì đến những ánh mắt “kinh hoàng” kia. Thật may cô Lan đã bước ra, cô nhíu mày nhìn xuống nơi Hạ Vũ ngồi rồi bắt đầu bài giảng của mình.
Ngồi cạnh người mình thích suốt hai giờ đồng hồ thật là một cảm giác khó chịu đối với Hạ Vũ. Càng khó chịu hơn khi biết người mình thích rất ghét mình và không hề muốn ngồi cạnh mình như thế. Bài giảng hôm ấy chẳng lọt vào tai Hạ Vũ là mấy. Cuối cùng giờ học cũng kết thúc, Hạ Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi con bé nghe thấy tiếng cô Lan gọi:
“Hạ Vũ, ở lại cô gặp riêng một chút!”
Hạ Vũ thoáng run run, không biết có chuyện gì mà cô giáo lại muốn gặp riêng. Đợi các bạn xếp bàn ghế về hết, Hạ Vũ nghe thấy giọng cô Lan nhẹ nhàng:
“Một hai tháng nữa là kỳ thi học sinh giỏi Văn toàn thành phố. Em phải qua được vòng này mới đến vòng thi tỉnh… Mục tiêu em đề ra là gì? Dạo này cô thấy em không được tập trung học cho lắm. Tình cảm học trò đến tuổi em là điều không thể tránh được, nhưng em phải nhớ, nhiệm vụ học tập là hàng đầu.”
Thì ra là cô Lan biết chuyện, mọi người trong trường đều biết chuyện Hạ Vũ thích Việt. Hạ Vũ lo lắng giải thích:
“Em vẫn đang cố gắng ạ, còn việc… việc kia không phải như các bạn đồn đại đâu. Từ giờ em chỉ chuyên tâm vào học tập thôi, cô đừng lo, em nhất định không phụ lòng cô.”
Chương 09
Phượng từ phòng bảo vệ đi ra, đưa cho Hạ Vũ một phong thư:
“Nhìn này, là thư gửi cho Việt đấy, mày có muốn xem trộm không? Hoặc là không cho nó đến tay người nhận.”
“Bỏ đi, xem trộm thư là vi phạm pháp luật đấy! Tao là gì của Việt mà cấm người khác viết thư cho cậu ta.”
“Nhưng mà tao thì lại đang rất muốn phạm pháp một lần.” Phượng tỏ vẻ không cam lòng.
Vừa lúc ấy Thiên gửi xe đi ra. Hạ Vũ giật luôn lá thư trên tay Phượng lại gần đưa cho Thiên:
“Thư của Việt, Phượng trộm nó trong thùng thư ở phòng bảo vệ. Ông mang đưa cho bạn ấy đi!”
Thiên trừng mắt: “Bà không sợ người khác tỏ tình với Việt à? Cần gì phải vậy, đằng nào cũng vứt đi, Việt không đọc đâu, lại đưa hết cho tôi…”
Thiên đột ngột dừng lại như lỡ lời. Hạ Vũ nhìn Thiên đau khổ:
“Vậy là lần trước thư của tôi Việt cũng không đọc mà đưa cho ông đúng không?”
“Không, không phải vậy.” Thiên xua tay: “Việt có đọc, à không, Việt không đọc mà là tôi đọc cho Việt nghe.”
Nét mặt Hạ Vũ trùng xuống, ánh mắt có vẻ buồn bã. Thiên nhận ra điều ấy vội an ủi:
“Thực ra Việt không ghét bà như bà nghĩ đâu. Có lần Việt còn khen bà dễ mến và có hai cái răng khểnh cười duyên nữa…”
Lời an ủi vụng về của Thiên còn làm Hạ Vũ buồn hơn:
“Không phải nói dối để tôi vui, dù biết Việt không thích mình nhưng tôi sẽ chờ… chờ cho đến khi nào Việt nhìn thấy tôi.”
“Thích nhiều đến như vậy ư? Hèn gì mà trong thư viết mùi mẫn quá!” Thiên cười rồi gõ nhẹ vào trán Hạ Vũ: “Bà ngốc quá, thôi vào lớp đi, thư tôi sẽ chuyển.”
Tan học, Hạ Vũ cùng Thành đi lấy xe, Phượng đứng chờ ở cổng trường. Hạ Vũ gặp Thiên ở nhà xe, cậu ta đang loay hoay lục cặp tìm vé, Hạ Vũ quan tâm hỏi:
“Sao vậy, không tìm thấy vé xe à?”
Thiên ngẩng mặt lên trả lời: “Ừ, đang tìm, không biết là nhét nó vào đâu nữa.”
Hạ Vũ không nói gì thêm, đến chỗ xe của mình đang định dắt ra ngoài thì Thiên lên tiếng, mặt mày hồ hởi nhìn về phía Hạ Vũ: “Tìm thấy rồi, may quá, cứ tưởng mất.”
“Thế là tốt rồi, không phải đợi cả trường về hết mới được lấy xe thì khổ.”
Hạ Vũ đáp rồi dắt xe đi ra, Thiên để xe sát cửa nên cậu ta đã nhanh chóng rời đi trước: “Mình về trước nhé!”
Hạ Vũ gật đầu bước tiếp, bất chợt nhìn thấy chỗ Thiên đứng lúc nãy có một mảnh giấy gập đôi rơi ra. Tò mò, không biết có phải trong lúc lục cặp tìm vé xe Thiên làm rơi ra ngoài không, Hạ Vũ nhặt lên đọc xem có gì quan trọng không để trả lại. Đập vào mắt Hạ Vũ là hai dòng chữ nguệch ngoạc:
“Sao mày không nói chuyện rõ ràng với Hạ Vũ?”
“Ui trời! Con hâm đấy mà!”
Hạ Vũ tái mặt, có thể đoán ra ngay Thiên viết giấy hỏi Việt và Việt đã trả lời về Hạ Vũ như vậy. Sao Thiên lại giữ lại và làm rơi trước mặt Hạ Vũ như vậy. Là có ý gì đây? Chắc chỉ vô tình thôi, Hạ Vũ không nghĩ là Thiên cố ý. Suốt trên đoạn đường về Hạ Vũ im lặng không nói chuyện với Phượng và Thành. Đầu óc trống rỗng, lồng ngực đau nhói, bao quanh là cảm giác tuyệt vọng.
Hạ Vũ muốn khóc mà không thể khóc được, xung quanh Việt có biết bao bạn gái thích cậu ấy, cậu ấy có thể tha hồ mà lựa chọn, tha hồ xem thường, chà đạp. Hạ Vũ rốt cuộc cũng như những người khác, là “con điên”, “con hâm” trong mắt Việt. Đau lắm chứ, mười lăm tuổi, lần đầu tiên Hạ Vũ thấy yêu thương một người thật là đau khổ. Khi những tình cảm còn được giấu kín trong lòng thì vẫn còn có thể mơ mộng, có thể hy vọng và ấp ủ những điều ngọt ngào nhất. Dù không nói ra được, dù phải lặng lẽ đứng nhìn, lặng lẽ đi bên cạnh, dù hèn nhát không tỏ bày, dù nhớ nhung đến rơi lệ… nhưng ít ra cũng không cảm thấy đau như thế này. Nói ra rồi thì vui chứ, nói ra rồi, can đảm rồi thì nhận lại được điều gì? Hạ Vũ chán nản, con bé lấy giấy ra bắt đầu viết:
“Việt! Hãy nghe cho rõ những lời mình nói. Mình thích bạn, rất thích, thậm chí mình nghĩ là mình yêu bạn, yêu nhiều đến mức mình có thể làm tất cả vì bạn. Bạn tin cũng được không tin cũng được. Nhưng nếu tình cảm này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của bạn, làm bạn khó xử và và chán ghét. Mình từ bỏ, mình chấp nhận bỏ cuộc. Chúc bạn vui vẻ!”
Vẻn vẹn chỉ có mấy dòng thôi mà cứ như chấm dứt một điều gì thật quan trọng trong cuộc đời. Hạ Vũ bấm máy gọi cho Thiên:
“Tôi đã nhặt được tờ giấy, có người nói tôi hâm. Là ai vậy?”
“Ơ…” Thiên hốt hoảng: “Sao lại nhặt được, tôi để nó trong cặp mà…”
Thiên tỏ vẻ ngơ ngác không hề biết mình làm rơi, Hạ Vũ thắc mắc:
“Ông cố tình không xé đi và làm rơi trước mặt tôi để tôi đọc được có đúng không? Mục đích là muốn tôi quên Việt thì ông làm được rồi đấy. Ngày mai tôi có lá thư muốn nhờ ông chuyển, bằng cách gì cũng được, Việt tự đọc hay ông đọc cho Việt nghe cũng được, miễn là nội dung đó đến được tai cậu ấy.”
Hạ Vũ nói một hơi dứt khoát, Thiên giật mình giải thích:
“Thực sự tôi không biết bị rơi mà, lúc Việt trả lại tờ giấy tôi định xé thì cô giáo bước đến, vội quá nhét vào cặp rồi quên mất, chỉ không ngờ là mọi việc lại trùng hợp như vậy, tin tôi đi!”
“Tôi tin ông hay không tin có gì quan trọng.”
Thiên cắt lời: “Nhưng với tôi rất quan trọng.”
“Được rồi, tôi cũng nghĩ ông không cố ý, mà dù có cố ý hay không cũng nên cảm ơn ông đã hỏi Việt câu đấy, để tôi biết mà tự lượng sức mình.”
* * *
Ba năm vì Việt mà để tóc dài, lại cũng vì Việt mà cắt tóc ngắn, lá thư theo như lời Thiên cũng đã đến tay Việt, đọc xong cậu ta cũng không nói gì hay tỏ thái độ gì, chỉ im lặng. Với Hạ Vũ, thế là đủ rồi, yêu thương vừa đủ để đau khổ, đau khổ vừa đủ để từ bỏ, từ bỏ vừa đủ để làm lại từ đầu. Với mái tóc ngắn của mình, Hạ Vũ trở về là Hạ Vũ, cố gắng vô tư vui vẻ, chăm chỉ học tập. Kết quả cuộc thi Văn toàn thành phố, Hạ Vũ và Thanh đồng hạng nhì, dù tỏ vẻ không quan tâm đến Việt nhưng Hạ Vũ vẫn phải đọc tên cậu ta dành giải nhất môn Toán trong buổi tổng kết chào cờ thứ hai đầu tuần. Dũng đạt giải ba môn Tiếng Anh. Thành đoạt giải khuyến khích môn Toán. Những học sinh đạt giải sẽ tiếp tục cuộc thi tỉnh để chọn ra mười bạn cao điểm nhất.
Cả nhóm bạn bên lớp A1 rủ đi ăn kem, người chủ khao là Hạ Vũ, Dũng và Việt vì đã đoạt giải. Dù không muốn chạm mặt Việt nhưng Hạ Vũ vẫn phải tham gia. Đôi lúc Hạ Vũ muốn chạy theo Việt, muốn hét lên: “Tôi nhớ bạn lắm, tôi không muốn quên, không muốn từ bỏ…” nhưng rồi lại kìm lòng xuống. Đôi lúc bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Việt, Hạ Vũ chỉ muốn nhào đến mà ôm lấy Việt, sưởi ấm ánh mắt ấy bằng đôi mắt nồng ấm của mình. Học cách quên thật là khó!
Tan tiệc, mọi người ai về nhà nấy. Hạ Vũ phát hiện ra nhà mình và nhà Thiên cùng một đoạn đường nên cả hai đạp xe song song cùng nhau đi về. Thiên quay sang nhìn Hạ Vũ rồi lại tiếp tục nhìn về phía trước:
“Tại sao lại cắt tóc? Tóc dài đang đẹp mà!”
“À, từ giờ khi đưa ra quyết định quan trọng, tôi sẽ cắt tóc ngắn.”
“Vậy là bà vừa mới có quyết định quan trọng? Là từ bỏ Việt? Xin lỗi, thực ra lá thư bà nhờ tôi đưa cho Việt tôi cũng đã được đọc.”
“Có gì bí mật đâu, ông là bạn thân nhất của Việt, đọc được thì cũng có sao. Không phải rất nhiều bạn viết thư gửi Việt, ông đều đọc.”
Thiên ngập ngừng sau câu nói của Hạ Vũ một chút, rồi nói:
“Đúng là những lá thư của các bạn khác Việt đều đưa tôi đọc hoặc xé đi, nhưng có một lá thư Việt giữ lại, đó là lá thư đầu tiên bà viết bỏ vào giỏ xe cậu ấy.”
“Ơ, thật không?” Hạ Vũ hấp háy mắt.
“Việt còn không muốn cho tôi đọc. Sáng đi học cậu ta không nói gì về nó. Khi có bạn bắt gặp bà bỏ thư vào giỏ xe Việt bàn tán khắp trường thì tôi mới biết, tôi hỏi cậu ta mới đưa cho tôi đọc… khi tôi đọc xong thì Việt giật lại luôn chứ không bảo tôi xé hay vứt.”
“Điều đó có nghĩa là gì? Ông nói với tôi điều này làm gì?” Hạ Vũ cố tỏ vẻ thản nhiên.
“Ý tôi là, có thể Việt không ghét bà như những gì cậu ta thể hiện.”
“Điều đấy có ý nghĩa gì nữa. Tôi đã quyết định từ bỏ rồi, không thay đổi được gì cả. Tôi không có ý theo đuổi Việt nữa.” Hạ Vũ buồn bã nói.
“Thật không?” Mắt Thiên sáng lên long lanh, tay lái xe loạng choạng suýt nữa thì ngã ra đường khiến Hạ Vũ phì cười.
Chương 10
Từ sau buổi tối đạp xe chung đường về cùng Thiên, Hạ Vũ và Thiên trở nên thân với nhau hơn. Vì Thành chỉ khi tan học mới đi chung nên lúc đi học Thiên thường đứng ở đầu đường, đợi gặp Hạ Vũ rồi cả hai cùng nhau qua rủ Phượng đến trường. Bạn bè thấy Thiên hay đi học cùng Hạ Vũ thì bắt đầu có những lời xì xào bàn tán. An, Quỳnh, Thanh bắt đầu nghi ngờ gặng hỏi nhưng Hạ Vũ thẳng thắn phủ nhận, sự thật là vậy nên cũng không có gì phải lo lắng. Hạ Vũ chỉ ngại cho Thiên, tự nhiên lại bị gán ghép với mình mà không có bạn gái hay bị bạn gái giận thì lỗ cho cậu ta quá. Biết chuyện Thiên cười cười xoa đầu Hạ Vũ:
“Chuyện đấy không có thật nên cần gì phải suy nghĩ. Mọi người thích nói, thích nghĩ gì là quyền của họ, chỉ cần tôi với bà vô tư là được.”
“Lỡ bạn gái của ông ghen thì sao? Tôi nghe nói Mai học lớp 8A3 rất thích ông.”
“Cô bé đó hả, chỉ xem như anh em thôi! Trẻ con lắm!”
“Thế chúng ta không phải trẻ con à? Trẻ con thích, yêu trẻ con thì hợp nhau quá rồi còn gì!”
Hạ Vũ cười lớn tiếng khi bắt gặp thái độ lúng túng của Thiên, nếu không thích cô bé đấy thì việc gì phải luống cuống chân tay như thế, thích thì thích việc gì phải giấu. Hã Vũ chớp mắt dò xét:
“Giáng sinh sắp đến rồi, có nghĩ sẽ tặng quà cho ai không?”
“Điên à, tôi không theo đạo và cũng không có bạn gái theo đạo, chỉ có những kẻ điên không theo đạo mới tặng quà Noel thôi.”
“Nói như ông thì Việt Nam mình đầy những người điên.”
Hạ Vũ cười. Lâu lắm rồi Hạ Vũ mới cười vui như vậy. Thực ra làm bạn với Thiên rất tốt, cậu ta biết cách nói chuyện làm Hạ Vũ vui. Thiên thường hay kể chuyện cười, hay pha trò và cũng rất ga lăng, tâm lý. Khi kể cho Hạnh nghe về Thiên, Hạnh cũng cảm thấy rất có cảm tình. Thêm một người bạn tốt như thế này Hạ Vũ còn đòi hỏi gì hơn nữa. Hạ Vũ thầm nghĩ đến Việt, lúc đầu vì tiếp cận Việt mà Hạ Vũ tiếp cận lớp A1, rồi chính từ đây Hạ Vũ đã gặp được những người bạn tốt, thực sự rất hòa hợp và vui vẻ.
Noel, Hạ Vũ nhận được điện thoại của Thiên hẹn ra quán chú Tư gần trường học có chuyện cần nhờ. Cửa hàng của chú Tư nằm sát cổng trường chuyên bán quà lưu niệm và cho thuê truyện, học sinh trong trường rất hay đến đây để mua đồ. Chơi với nhóm bạn A1, Hạ Vũ mới biết được đây là nhóm chú Tư quý nhất, chú thường hay giảm giá và cho nhóm mượn sách về đọc không mất tiền, từ khi Hạ Vũ vào nhóm cũng được hưởng những đặc quyền y như vậy. Hạ Vũ tò mò không biết Thiên hẹn mình nhờ cái gì? Trời lạnh, Hạ Vũ khoác thêm một chiếc áo len rồi lên xe, đến gần cổng trường thì thấy Thiên từ trong cửa hàng chú Tư đạp xe đi ra, trên giỏ xe là ông già Noel bằng bông buộc trong một chiếc túi thắt nơ rất xinh. Hạ Vũ nghĩ ra ngay:
“Úi trời, còn nói điên mới tặng quà chắc là ông xấu hổ hả? Nói đi, nhà Mai ở đâu tôi mang qua tặng hộ cho.”
“Tặng bà đấy!” Thiên vừa nói vừa nhét túi quà vào giỏ xe của Hạ Vũ, dưới ánh đèn đường Hạ Vũ phát hiện ra mặt Thiên khá đỏ và bối rối còn Hạ Vũ thì trợn mắt kinh ngạc:
“Tặng tôi? Ông có bị điên không? Ông điên thật rồi!”
“Nhận đi!” Rồi như sợ bị từ chối, Thiên vội vã: “Còn một vài điều nữa tôi muốn nói nhưng đợi thi học kỳ xong đã, trời lạnh lắm, tôi về trước đây, bà tự về nhé!”
Dứt lời Thiên phóng xe rất nhanh mặc Hạ Vũ còn đứng ở cổng trường ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Hạ Vũ nhìn theo một lúc rồi lơ ngơ đạp xe rẽ vào nhà Phượng. Phượng quả quyết:
“Chắc chắn Thiên thích mày, nếu không thích sao lại tặng quà.”
“Tao không biết, tao nghĩ là không nên như vậy, chúng tao đang là bạn tốt cơ mà!”
“Bạn bè cái đầu mày ý, mày thì nghĩ như vậy. Mày có biết là cả trường đang đồn ầm lên rằng mày cặp kè đi bên Thiên là để trả thù Việt không? Thiên biết chuyện này nhưng cũng không thấy giải thích gì cả.” Phượng cau có.
“Tao, tao làm gì có ý đó, mày biết mà?” Hạ vũ cuống quýt nhìn Phượng. Phượng thở dài:
“Tao biết nên mới nhắc nhở mày. Tốt nhất nên nói chuyện với Thiên rõ ràng.”
Hạ Vũ buồn bã trở về nhà, một lúc sau thì có điện thoại. Vừa “a lô” thì đầu dây bên kia vang đến giọng Thiên hồ hởi:
“Bà thích món quà của tôi chứ?”
“Cảm ơn!” Giọng Hạ Vũ nặng nhọc, ngập ngừng đôi chút tiếp lời: “Nhưng Thiên này, ông làm vậy là có ý đồ gì? Còn nữa, tôi chưa bao giờ có ý lợi dụng ông để đến với Việt hay trả thù Việt gì gì đó. Nếu ông cũng nghĩ về tôi như vậy thì chúng ta nghỉ chơi đi. Đừng làm nhau khó xử nữa!”
Hạ Vũ dập máy rất mạnh. Tiếng chuông đổ dồn ngay sau đó. Hạ Vũ nhấc lên rồi đặt xuống tắt đi ngay. Cứ như vậy lặp lại vài lần, sợ bố mẹ biết nên cuối cùng Hạ Vũ đành nghe máy:
“Hạ Vũ, nghe này!” Giọng Thiên đanh lại xen lẫn tức giận: “Tôi không biết tại sao bà nói vậy nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ xấu về bà huống gì lại nói xấu bà. Tôi đối với bà thế nào bà hiểu, tôi sẵn sàng giúp đỡ bà. Nếu bà nói bà cần tôi giúp để gần Việt hay muốn đi cùng tôi để chọc giận Việt tôi cũng sẵn lòng. Tôi đã nói mọi người nói gì kệ họ, chỉ cần bà tin tôi là đủ.”
“Được rồi, tôi sẽ xem xét.” Hạ Vũ đáp rồi dập máy luôn.
Hàng loạt câu hỏi bắt đầu xuất hiện trong đầu Hạ Vũ, chỉ cầu mong sao Thiên tặng quà ình là nổi hứng bất thường, ngàn vạn lần Hạ Vũ mong Thiên đừng có thích mình. Hạ Vũ rất quý Thiên, nhưng tình cảm với Việt vẫn còn đấy, Hạ Vũ không muốn mất đi tình bạn đẹp hiện tại giữa hai người. Hạ Vũ quyết định sẽ tặng lại Thiên một món quà xem như “trả nợ”. Đó là một album mới của Westlife – ban nhạc Thiên yêu thích nhất.
Ngày mai là nghỉ tết dương lịch, tan học Hạ Vũ đưa cho Thiên một hộp quà nhỏ như bao diêm, dặn Thiên là tối đúng 12 giờ đêm mới được mở. Thiên vui mừng gật đầu đồng ý. Trong cái bao diêm bé xinh ấy, Hạ Vũ bỏ vào một tờ giấy có nội dung như sau: “Hì hì hì, tôi biết là ông sẽ không giữ lời hứa mà. Món quà cần tặng tôi vẫn đang giữ trong tay, 9 giờ tối đến bưu điện gần nhà tôi, tôi sẽ ra đưa nhé!”
Đúng 9 giờ tối Hạ Vũ lò dò đi ra bưu điện gần nhà không thấy Thiên ở đấy. Hạ Vũ đợi hơn nửa tiếng vẫn chẳng có ai đến mới biết rằng mình đang chơi trò thật ngu ngốc, chắc Thiên giữ đúng lời hứa nên không thể đến đây vào giờ này rồi! Xấu hổ vì đã nghi ngờ Thiên, Hạ Vũ chạy về nhà gọi điện:
“Này này, cái hộp nhỏ ấy không có gì tốt đẹp đâu. Ông vứt ngay đi rồi mai tôi đền ông cái khác!”
“Sao lại vứt? Đang đợi đến 12 giờ đêm để mở ra xem đây. Món quà đầu tiên bà tặng, sao tôi lại vứt.”
“Ôi, ôi! Không có gì hay ho đâu, đùa đấy! Ông xem bao diêm bé tí thì đựng được quà gì. Vứt đi, mai tôi cho cái khác to hơn.” Giọng Hạ Vũ ỉ ôi, năn nỉ.
“Không được, cái gì bà cho tôi đều không thể vứt.” Thiên quả quyết.
Hạ Vũ thở dài, không biết đọc được tờ giấy Hạ Vũ ghi Thiên có bực mình không? Hôm sau là ngày nghỉ, buổi sáng nhàn rỗi không có việc gì làm Hạ Vũ mới nghĩ đến gói quà chưa tặng được cho Thiên liền đạp xe đến nhà Thiên. Vừa ấn chuông cửa thì An chạy ra, mở khóa và cười toe toét:
“Tụi này đang luộc ngô ăn, thằng Thiên nó cứ bắt phải để phần ngô cho bạn thì bạn đến, thiêng thế.”
Hạ Vũ nhìn vào sân chỉ thấy có xe đạp của Quỳnh và An, không có Dũng, Việt, Minh, Thanh nên hơi ngại khi một mình tìm đến nhà Thiên vào lúc này. Hạ Vũ lấy quyển vở ở giỏ xe, lật úp lên che chiếc đĩa CD được bọc cẩn thận ở dưới rồi vào nhà. Vừa kịp ngồi xuống ghế thì thấy Thiên và Quỳnh từ trên tầng hai đi xuống, Thiên hơi giật mình khi gặp Hạ Vũ. Hạ Vũ cũng không biết phải nói gì nên gượng gạo nhìn ba người bạn:
“Mình có việc tiện đường đi qua đây muốn mượn Thiên vài đĩa nhạc về nghe.”
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian